Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: Những ngày xếp hàng trong thời kỳ COVID-19
ID: 605165
Tác giả: Võ Anh Tuấn
Lời giới thiệu: Những ngày xếp hàng trong thời kỳ COVID-19 để mua nhu yếu phẩm, xét nghiệm hoặc tiêm vắc xin là trải nghiệm đầy cảm xúc và đáng nhớ. Hình ảnh mọi người đứng cách xa nhau, đeo khẩu trang kín mít, giữ khoảng cách an toàn, đã trở thành biểu tượng của giai đoạn đầy khó khăn và lo âu này. Cảm xúc thường lẫn lộn giữa sự bất an, căng thẳng và mong đợi. Sự lo lắng về nguy cơ lây nhiễm luôn hiện hữu trong mỗi người, khiến ai cũng phải thận trọng trong từng cử chỉ, bước đi. Cảm giác chờ đợi thường rất căng thẳng, nhất là khi xếp hàng dưới nắng nóng hoặc mưa rào, nhưng đi cùng với đó là sự kiên nhẫn và hy vọng rằng việc tuân thủ quy định sẽ giúp bảo vệ sức khỏe của bản thân và cộng đồng. Bên cạnh những khó khăn, cũng có những khoảnh khắc gắn kết lặng lẽ giữa những người xa lạ. Mọi người trao cho nhau cái nhìn thông cảm, những lời hỏi han nhẹ nhàng, hoặc những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, như nhường chỗ cho người già, phụ nữ mang thai. Trong hoàn cảnh khó khăn, sự đồng lòng và đoàn kết đã thể hiện rõ nét. Những ngày xếp hàng thời COVID-19 nhắc nhở mỗi người về sự quý giá của cuộc sống thường nhật và tầm quan trọng của việc bảo vệ sức khỏe cá nhân cũng như cộng đồng. Sau tất cả, đó cũng là những ký ức để lại bài học về lòng kiên trì và tinh thần trách nhiệm trong đại dịch.

0 Votes


Tác phẩm: Một chút yêu thương
ID: 591704
Tác giả: Đỗ Nguyễn Phương Linh
Lời giới thiệu: Tôi tên là Đỗ Nguyễn Phương Linh, hiện đang là giáo viên dạy tại Trường Tiểu học Tân Phú - Huyện Vĩnh Cửu - Tỉnh Đồng Nai. Thông điệp: Nhân dân ta có câu: “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Mỗi lần nghe hoặc thấy đâu đó câu nói này, tôi lại có cảm giác bồi hồi và suy ngẫm về những mảnh đời kém may mắn trong cuộc sống. Đã rất nhiều lần tôi thầm trộm nghĩ, tại sao cùng là con người với nhau, có người sinh ra lại ăn no mặc ấm, có người lại phải chật vật vì miếng ăn? Ăn để sống nhưng sống lại cứ cần phải ăn, một vòng tuần hoàn khiến bao người phải mỏi mệt? Bản thân tôi là một sinh viên mới ra trường. Thật may mắn hơn biết bao người tôi đã có công việc ổn định, cuộc sống cũng không giàu sang nhưng đủ ăn, đủ mặc. Nhìn lại ngoài kia có vô vàn những số phận bất hạnh trong cuộc sống, ngay cả một bữa ăn cũng trở thành vấn đề to tát với họ thì liệu hằng ngày họ đã phải chịu đựng sống vì cái gì đây? Mà cái ăn quý lắm chứ, lúc đói, lúc khổ cùng cực thì được ăn một ít đã thấy hạnh phúc không gì bằng rồi. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ và sự cảm thông với những mảnh đời cơ cực, tôi cùng các bạn của mình đã tự quyên góp với nhau rồi làm những bữa ăn, những phần bánh sữa để gửi đến các em nhỏ, người dân khó khăn, người vô gia cư trên địa bàn thành phố Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai. Trên đây là bức hình các bạn tôi vô tình chụp lại khi tôi đang trao cho em bé này phần bánh sữa. Hai tay em bé ôm chặt lấy phần bánh sữa và gật đầu ạ tôi rối rít. Khi về nhà, tôi coi lại được ảnh này thì tôi thấy rất xúc động. Nhân dịp có cuộc thi Việt Nam Hạnh phúc này, tôi muốn lan toả đến mọi người rằng: Khi chúng ta biết yêu thương giúp đỡ người khác cũng là lúc bản thân biết yêu thương, đồng cảm với những hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh, biết yêu thương lấy chính bản thân mình. Và hơn nữa, điều chúng ta nhận lại được sau mỗi hành động cao quý ấy chính là sự tôn trọng, yêu quý từ mọi người xung quanh. Sợi dây yêu thương sẽ gắn kết mỗi cá nhân lại gần nhau hơn và khiến cho cuộc sống này thêm phần ý nghĩa.

0 Votes


Tác phẩm: MỘT GÓC PHỐ
ID: 34306
Tác giả: Nguyễn Mạnh Tân
Lời giới thiệu: Đi trên những tảng đá xưa của Hà Nội dưới ánh nắng chiều vàng ấm áp, những góc phố đi bộ dọc Hồ Hoàn Kiếm trở thành một bức tranh sinh động nhưng cũng bình yên. Những bậc thang cũ kỹ, những hàng cây rợp bóng mát và những câu chuyện đời thường được tái hiện chân thực đã tạo nên một không gian sống động, nên thơ và lãng mạn. Trên những con đường, trong những giây phút tĩnh lặng, tôi nhìn thấy những người dân địa phương quanh góc sân, nhâm nhi tách trà và trò chuyện với nhau. Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng có một số người đạp xe dọc đường, chở các cặp đôi hoặc người già trên đường. Đó là những khoảnh khắc giản dị nhưng ấm áp, nơi tôi cảm nhận được sự gắn kết, đoàn kết của cộng đồng. Nhìn lên bầu trời xanh, cảm nhận sự bình yên và thoáng đãng của không gian, giữa những khu chung cư và những không gian thương mại sầm uất. Hà Nội không chỉ là thành phố cổ mà còn là nơi đầy tiềm năng và sức sống. Mỗi góc phố, mỗi con người, mỗi tiếng cười tạo nên một Hà Nội độc đáo không giống bất kỳ nơi nào khác. Cảm nhận được sức sống của tuổi tác, tuổi trẻ và sự quyết tâm của truyền thống, tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự đa dạng của nền văn hóa này. Các tiệm bánh và quán cà phê nổi bật giữa đám đông với những món ăn truyền thống và những quầy hàng đường phố đầy màu sắc. Cảm giác còn đọng lại trong tôi là niềm tự hào về Hà Nội đã bảo tồn được bản sắc truyền thống trong giông bão của hiện đại. Hà Nội với những vẻ đẹp đa dạng, phong phú khiến tôi ngày càng yêu quý và trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống. Ở đây tôi tìm thấy niềm vui, sự bình yên và cảm giác như được trở về nhà mỗi khi đến nơi. Tôi nhìn quanh để thấy rằng mình không đơn độc mà là một phần của một cộng đồng, một truyền thống, một nền văn hóa đang tồn tại và phát triển. Và đó là điều khiến Hà Nội trở thành một trong những thành phố sống động và trải nghiệm nhất trên thế giới.

1 Vote


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 Tiếp