Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: MỘT GÓC PHỐ
ID: 34306
Tác giả: Nguyễn Mạnh Tân
Lời giới thiệu: Đi trên những tảng đá xưa của Hà Nội dưới ánh nắng chiều vàng ấm áp, những góc phố đi bộ dọc Hồ Hoàn Kiếm trở thành một bức tranh sinh động nhưng cũng bình yên. Những bậc thang cũ kỹ, những hàng cây rợp bóng mát và những câu chuyện đời thường được tái hiện chân thực đã tạo nên một không gian sống động, nên thơ và lãng mạn. Trên những con đường, trong những giây phút tĩnh lặng, tôi nhìn thấy những người dân địa phương quanh góc sân, nhâm nhi tách trà và trò chuyện với nhau. Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng có một số người đạp xe dọc đường, chở các cặp đôi hoặc người già trên đường. Đó là những khoảnh khắc giản dị nhưng ấm áp, nơi tôi cảm nhận được sự gắn kết, đoàn kết của cộng đồng. Nhìn lên bầu trời xanh, cảm nhận sự bình yên và thoáng đãng của không gian, giữa những khu chung cư và những không gian thương mại sầm uất. Hà Nội không chỉ là thành phố cổ mà còn là nơi đầy tiềm năng và sức sống. Mỗi góc phố, mỗi con người, mỗi tiếng cười tạo nên một Hà Nội độc đáo không giống bất kỳ nơi nào khác. Cảm nhận được sức sống của tuổi tác, tuổi trẻ và sự quyết tâm của truyền thống, tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự đa dạng của nền văn hóa này. Các tiệm bánh và quán cà phê nổi bật giữa đám đông với những món ăn truyền thống và những quầy hàng đường phố đầy màu sắc. Cảm giác còn đọng lại trong tôi là niềm tự hào về Hà Nội đã bảo tồn được bản sắc truyền thống trong giông bão của hiện đại. Hà Nội với những vẻ đẹp đa dạng, phong phú khiến tôi ngày càng yêu quý và trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống. Ở đây tôi tìm thấy niềm vui, sự bình yên và cảm giác như được trở về nhà mỗi khi đến nơi. Tôi nhìn quanh để thấy rằng mình không đơn độc mà là một phần của một cộng đồng, một truyền thống, một nền văn hóa đang tồn tại và phát triển. Và đó là điều khiến Hà Nội trở thành một trong những thành phố sống động và trải nghiệm nhất trên thế giới.

1 Vote


Tác phẩm: A Moment In Time
ID: 602558
Tác giả: Patrick Poh
Lời giới thiệu: As the first light of dawn broke over Hanoi, I felt a bittersweet pang in my chest. It was my last day in this bustling city, and I wanted to savor every final moment before the world stirred awake. The streets were still quiet, only the soft hum of early morning traffic and the distant chatter of shopkeepers opening their doors whispered through the air. I wandered aimlessly through the narrow alleys of the Old Quarter towards the iconic Long Bien Bridge, my feet leading me on a path as familiar as it was foreign. I passed by the local markets, the scent of fresh herbs and sizzling street food mingling in the cool breeze. As I made my way back towards my hotel, something caught my eye—the first rays of the sun pierced through the buildings, casting a golden glow on the streets. There was something magical about the way the light danced between the old façades, highlighting the intricate details of the buildings, the air conditioners clinging to the walls like urban ivy. I paused, captivated by the play of shadows and light. I stood there for a while, knowing this was the perfect moment to capture, but I also felt the need to let the moment breathe, to let life unfold naturally. Then, as if orchestrated by some unseen hand, a young couple walked into the frame. The girl wore a traditional áo dài, her long tunic billowing slightly as she moved gracefully. The man, in a darker attire, held a bouquet of flowers, their stride perfectly in sync. They were a beautiful contrast—traditional and contemporary, past and present—just like the city itself. Their steps were measured, unhurried, as if they, too, were savoring the quiet serenity of the morning. The sun’s golden rays enveloped them, making it seem as if they were walking through a dream, suspended between the old world and the new. I lifted my phone and clicked. The image felt timeless, a reflection of everything Hanoi had shown me—the vibrancy, the history, the balance between tradition and progress. For a moment, I felt as though I was not just an observer but part of the scene itself, part of this fleeting, beautiful moment in a city that never stopped moving, but somehow always found a way to pause and appreciate the magic of the morning light. As they disappeared into the distance, I knew that this image, this memory, would forever remind me of my time here—my connection to a city that had become, in just a short time, a piece of my heart.

0 Votes


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 Tiếp