Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: TRÙNG TRÙNG ĐIỆP ĐIỆP
ID: 37294
Tác giả: Nguyễn Văn Tiệp
Lời giới thiệu: Lục Khu là nơi còn khó khăn của huyện Hà Quảng (Cao Bằng), nhưng khi đến đây, du khách sẽ được ngắm những ngọn núi có độ cao và hình dáng khá đồng đều, lạ mắt. Đặc biệt vào sáng sớm thường hay có biển mây mênh mông trắng muốt đẹp tinh khôi. Để đến Lục Khu săn mây từ sáng sớm, nếu từ thành phố sẽ mất khoảng hai giờ đi xe máy. Trên đường đi bạn sẽ phải để số thấp liên tục vì nơi đây khá cao, suốt chặng đường dài là dốc khá khiến cho chiếc xe gằn một hơi dài. Càng lên cao, khung cảnh hùng vĩ dần hiện ra, đó là những làn sương huyền ảo phủ kín đường, những ánh lửa lập lòe chiếu bên triền núi cùng chút khói trắng khiến không gian trở nên bớt lạnh lẽo cô độc. Trước kia, vì địa hình cao, nhiều hang đá, thiếu nước nên bà con sống rất khó khăn. Giờ đây, nông nghiệp thuận lợi, hệ thống các bể chứa nước lớn đã cải thiện cho người dân rất nhiều. Nhắc đến núi đá, có lẽ là “đặc sản” nơi đây nhưng điều kỳ lạ là núi như được nhân bản ra nhiều lần. Chúng như những “quả nấm” khổng lồ mọc lên chi chít sau cơn mưa đầu mùa thu. Vượt qua những lớp sương dày đặc ở độ cao hơn 300m, tôi chọn một vị trí bằng phẳng ngồi ngắm khung cảnh và định hướng góc cho chiếc flycam bay lên. Đúng như dự đoán, đó là một biển mây rộng lớn. Những tầng mây nhỏ vờn quanh triền núi chỉ để lộ chút đỉnh, còn lên cao hơn nữa là mênh mông mây trời khiến bất cứ ai có dịp được chiêm ngưỡng cũng cảm thấy nao lòng. Mặt trời lên, những đám mây tan dần, ánh sáng sớm của mặt trời chiếu xiên qua những vách núi, tán cây tạo nên không gian huyền ảo. Đó cũng là lúc bà con bắt đầu xuống chợ bán nông sản. Bà con người H’Mông đi chợ là cảnh khá quen thuộc, nhưng luôn khiến các du khách ở xa muốn khám phá điều bí mật đằng sau chiếc gùi trên lưng mỗi người. Xen trong những người đang hối hả bày biện là những gian hàng nhỏ bé với vài món hàng bình dị đậm chất quê miền núi. Nhìn những em nhỏ được cha mẹ dẫn đi chợ sớm ăn bát phở nóng hổi, ngon lành, tôi như thấy ngon miệng chung với tuổi thơ của những đứa trẻ lớn lên ở miền núi. Tôi nhận ra mình thật may mắn vì không chỉ được săn mây trên mảnh đất đá núi hoang sơ này mà còn chụp được những tấm hình đời thường thật nhiều mầu sắc.

42 Votes


Tác phẩm: A Moment In Time
ID: 602558
Tác giả: Patrick Poh
Lời giới thiệu: As the first light of dawn broke over Hanoi, I felt a bittersweet pang in my chest. It was my last day in this bustling city, and I wanted to savor every final moment before the world stirred awake. The streets were still quiet, only the soft hum of early morning traffic and the distant chatter of shopkeepers opening their doors whispered through the air. I wandered aimlessly through the narrow alleys of the Old Quarter towards the iconic Long Bien Bridge, my feet leading me on a path as familiar as it was foreign. I passed by the local markets, the scent of fresh herbs and sizzling street food mingling in the cool breeze. As I made my way back towards my hotel, something caught my eye—the first rays of the sun pierced through the buildings, casting a golden glow on the streets. There was something magical about the way the light danced between the old façades, highlighting the intricate details of the buildings, the air conditioners clinging to the walls like urban ivy. I paused, captivated by the play of shadows and light. I stood there for a while, knowing this was the perfect moment to capture, but I also felt the need to let the moment breathe, to let life unfold naturally. Then, as if orchestrated by some unseen hand, a young couple walked into the frame. The girl wore a traditional áo dài, her long tunic billowing slightly as she moved gracefully. The man, in a darker attire, held a bouquet of flowers, their stride perfectly in sync. They were a beautiful contrast—traditional and contemporary, past and present—just like the city itself. Their steps were measured, unhurried, as if they, too, were savoring the quiet serenity of the morning. The sun’s golden rays enveloped them, making it seem as if they were walking through a dream, suspended between the old world and the new. I lifted my phone and clicked. The image felt timeless, a reflection of everything Hanoi had shown me—the vibrancy, the history, the balance between tradition and progress. For a moment, I felt as though I was not just an observer but part of the scene itself, part of this fleeting, beautiful moment in a city that never stopped moving, but somehow always found a way to pause and appreciate the magic of the morning light. As they disappeared into the distance, I knew that this image, this memory, would forever remind me of my time here—my connection to a city that had become, in just a short time, a piece of my heart.

0 Votes


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 Tiếp