Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: Bình Minh Đồi Chè Long Cốc
ID: 607049
Tác giả: HÀ VĂN LUẬN
Lời giới thiệu: Đồi chè Long Cốc hay ốc đảo chè Long Cốc là một điểm du lịch xanh ở xã Long Cốc, huyện Tân Sơn, tỉnh Phú Thọ. Cách Hà Nội khoảng 125 km, Long Cốc là tập hợp của hàng trăm quả đồi có hình bát úp nằm nối tiếp nhau. Diện tích đồi chè ở đây lên đến hơn 700 ha và được trồng từ năm 1999 đến 2001 do chính những bàn tay khéo léo của những công nhân và người dân bản địa nơi đây tạo nên,đến đây các bạn sẽ có nhiều góc nhìn đẹp về đồi chè long cốc vào những buổi sáng lúc ẩn lúc hiện trong sương. Long Cốc là điểm tham quan, du lịch mới của tỉnh Phú Thọ, nơi đây thu hút du khách bằng quang cảnh nên thơ, đẹp như tranh vẽ. ​Đến với Long Cốc, ngoài việc hòa mình cùng cảnh sắc thiên nhiên kỳ vĩ, du khách còn được “check-in”, thỏa sức sáng tạo những tấm ảnh tuyệt đẹp về đồi chè và thưởng thức những chén trà thơm ngon giữa đỉnh đồi thơ mộng. Nơi đây được mệnh danh là “chốn bồng lai tiên cảnh của vùng đất trung du”. Đến đây, du khách như lạc vào không gian thuần khiết của hàng trăm ha chè nằm hòa quyện với cảnh sắc thiên nhiên hoang sơ. Những con đường đất uốn lượn, quanh co bên sườn đồi và khung cảnh tuyệt đẹp của các đồi chè sẽ đưa du khách đi từ những ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Với thắng cảnh trời ban và khí hậu ôn hoà, Long Cốc là điểm đến mà bạn có thể ghé thăm vào bất kỳ thời điểm nào trong năm. Nhưng thời điểm lý tưởng nhất là từ tháng 3 đến tháng 12 hàng năm. Lúc này, chè lên xanh mát phủ kín cả ngọn đồi, tạo thành những tấm thảm xanh đầy sức sống. Từ tháng 12 trở đi là thời gian “ngủ đông” của cây chè, đồi chè trở nên đa dạng với những đường nét và hình khối khác lạ, kích thích trí tưởng tượng của mỗi du khách.Để săn được khoảnh khắc đẹp, nhiếp ảnh gia đã phải đến đồi chè vào khoảng 4 giờ sáng.

0 Votes


Tác phẩm: A Moment In Time
ID: 602558
Tác giả: Patrick Poh
Lời giới thiệu: As the first light of dawn broke over Hanoi, I felt a bittersweet pang in my chest. It was my last day in this bustling city, and I wanted to savor every final moment before the world stirred awake. The streets were still quiet, only the soft hum of early morning traffic and the distant chatter of shopkeepers opening their doors whispered through the air. I wandered aimlessly through the narrow alleys of the Old Quarter towards the iconic Long Bien Bridge, my feet leading me on a path as familiar as it was foreign. I passed by the local markets, the scent of fresh herbs and sizzling street food mingling in the cool breeze. As I made my way back towards my hotel, something caught my eye—the first rays of the sun pierced through the buildings, casting a golden glow on the streets. There was something magical about the way the light danced between the old façades, highlighting the intricate details of the buildings, the air conditioners clinging to the walls like urban ivy. I paused, captivated by the play of shadows and light. I stood there for a while, knowing this was the perfect moment to capture, but I also felt the need to let the moment breathe, to let life unfold naturally. Then, as if orchestrated by some unseen hand, a young couple walked into the frame. The girl wore a traditional áo dài, her long tunic billowing slightly as she moved gracefully. The man, in a darker attire, held a bouquet of flowers, their stride perfectly in sync. They were a beautiful contrast—traditional and contemporary, past and present—just like the city itself. Their steps were measured, unhurried, as if they, too, were savoring the quiet serenity of the morning. The sun’s golden rays enveloped them, making it seem as if they were walking through a dream, suspended between the old world and the new. I lifted my phone and clicked. The image felt timeless, a reflection of everything Hanoi had shown me—the vibrancy, the history, the balance between tradition and progress. For a moment, I felt as though I was not just an observer but part of the scene itself, part of this fleeting, beautiful moment in a city that never stopped moving, but somehow always found a way to pause and appreciate the magic of the morning light. As they disappeared into the distance, I knew that this image, this memory, would forever remind me of my time here—my connection to a city that had become, in just a short time, a piece of my heart.

0 Votes


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 Tiếp