Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: A Moment In Time
ID: 602558
Tác giả: Patrick Poh
Lời giới thiệu: As the first light of dawn broke over Hanoi, I felt a bittersweet pang in my chest. It was my last day in this bustling city, and I wanted to savor every final moment before the world stirred awake. The streets were still quiet, only the soft hum of early morning traffic and the distant chatter of shopkeepers opening their doors whispered through the air. I wandered aimlessly through the narrow alleys of the Old Quarter towards the iconic Long Bien Bridge, my feet leading me on a path as familiar as it was foreign. I passed by the local markets, the scent of fresh herbs and sizzling street food mingling in the cool breeze. As I made my way back towards my hotel, something caught my eye—the first rays of the sun pierced through the buildings, casting a golden glow on the streets. There was something magical about the way the light danced between the old façades, highlighting the intricate details of the buildings, the air conditioners clinging to the walls like urban ivy. I paused, captivated by the play of shadows and light. I stood there for a while, knowing this was the perfect moment to capture, but I also felt the need to let the moment breathe, to let life unfold naturally. Then, as if orchestrated by some unseen hand, a young couple walked into the frame. The girl wore a traditional áo dài, her long tunic billowing slightly as she moved gracefully. The man, in a darker attire, held a bouquet of flowers, their stride perfectly in sync. They were a beautiful contrast—traditional and contemporary, past and present—just like the city itself. Their steps were measured, unhurried, as if they, too, were savoring the quiet serenity of the morning. The sun’s golden rays enveloped them, making it seem as if they were walking through a dream, suspended between the old world and the new. I lifted my phone and clicked. The image felt timeless, a reflection of everything Hanoi had shown me—the vibrancy, the history, the balance between tradition and progress. For a moment, I felt as though I was not just an observer but part of the scene itself, part of this fleeting, beautiful moment in a city that never stopped moving, but somehow always found a way to pause and appreciate the magic of the morning light. As they disappeared into the distance, I knew that this image, this memory, would forever remind me of my time here—my connection to a city that had become, in just a short time, a piece of my heart.

0 Votes


Tác phẩm: CHÚC MỪNG CÁC CHIẾN SỸ MƠI VỚI LỜI TUYÊN THỆ SÁC SON
ID: 35572
Tác giả: VŨ TIẾN DŨNG
Lời giới thiệu: Ngày 4 tháng 6 năm 2024 cùng với nhiều đơn vị trong toàn quân lữ đoàn 147 Vùng 1 Hải Quân .Tổ chức lễ tuyên thệ chiến sĩ mới nhập ngũ năm 2024.Về dự và chỉ đạo lễ tuyên thệ có đồng chí Trung tướng Nguyễn Trọng Bình Phó tổng tham mưu trưởng QĐND VN.Tham dự buổi lễ có Chuẩn Đô đốc Phạm Như Xuân,Phó Tư lệnh Hải quân; Chuẩn đô đốcTrần Ngọc Quyết phó Tham mưu trưởng QCHQ.Đại biểu cơ quan chức năng Bộ Quốc phòng, Chuẩn đô đóc Vũ văn Nam tư lệnh Vùng1Hải quân và cấp Uỷ chính quyền địa phương có chiến sĩ mới huấn luyện tại Lữ đoàn.Năm 2024 Lữ đoàn147 được giao nhiệm vụ huấn luyện chiến sỹ mới Sau 3 tháng tổ chức huấn luyện, các chiến sỹ mới đã hoàn thành nội dung, chương rình giáo dục chính trị, huấn luyện quân sự, hậu cần, kỹ thuật theo quy định và hướng dẫn của Quân chủngvà Bộ Quốc phòng.Kết thúc chương trình huấn luyện, kết quả kiểm tra100% chiến sĩ đạt yêu cầu, trong đó có trên 86% khá, giỏi.Phát biểu tại buổi lễ, Trung tướng Nguyễn Trọng Bình, ghi nhận sự nỗ lực phấn đấu, khắc phục mọi khó khăn của tập thể cán bộ, chỉ huy Lữ đoàn Đã lãnh đạo, chỉ đạo, quản lý chặt chẽ, sâu sát, tổ chức huấn luyện đúng phương châm, quan điểm, thực hiện nghiêm túc,quy định của Bộ Tổng Tham mưu

1 Vote


Tác phẩm: Nụ cười của em
ID: 34908
Tác giả: Phạm Minh Đức
Lời giới thiệu: Trên chuyến đi tới "sống lưng khủng long" tại Tà Xùa, tỉnh Sơn La, tôi có gặp em. Thoạt hình thì thấy em và mẹ đang ngồi ở giữa trưa vô cùng nắng trên đỉnh "sống lưng khủng long" chỉ để khách du lịch tới tham quan qua, ủng hộ hai mẹ con. Người thì chụp với em tấm ảnh rồi cho em tiền, người thì cho kẹo,... Nhưng chỉ khi nào có người cho em cái gì, em mới thoải mái để mỉm cười. Không biết là ai đã giáo dục em như vậy. Nhưng thật đáng buồn là những tâm hồn bé nhỏ này, lại bị giáo dục một cách không đúng như thế. Với tuổi của các em bây giờ, là được vui chơi, là được hồn nhiên, cười nói. Không phải là lao động, là biết được giá trị của đồng tiền, của những món đồ, của sự thật cuộc sống sớm như vậy. Thấy em ngồi giữa trưa nắng nóng như vậy, tôi mở balo ra tìm xem có đồ gì để đưa cho em không. Đưa tiền thì không được, vì làm vậy nhiều lần, sau này lớn lên sẽ làm hỏng một tâm hồn của đứa nhỏ. Nên tôi đành lấy chai nước suối tặng em. Chắc em khát lắm ! Em nhận chai nước, em mỉm cười thật tươi. Tôi vội rút máy ra chụp vài tấm hình. Khoảnh khắc ấy sao vừa thấy đáng yêu, vừa thấy thương em. Mong các em hãy luôn cười tươi như vậy. Như chính độ tuổi của các em !

0 Votes


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 Tiếp