Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: LỄ HỘI NHẢY LỬA CỦA NGƯỜI PÀ THẺN DI SẢN VH PHI VẬT THỂ CẤP QUỐC GIA
ID: 36198
Tác giả: VŨ TIẾN DŨNG
Lời giới thiệu: Lễ hội nhảy lửa của người Pà Thẻn xã Tân Bắc Quang Bình là tín ngưỡng nguyên thủy sơ Khai đó là niềm tin và thế giới thần linh và Những thế lực tự nhiên Huyền Bí minh chứng cho sức mạnh quá trình lao động sản xuất chế Ngự thiên nhiên để sinh tồn và phát triển thể hiện sức mạnh phi thường của con người Dám đương đầu với khó khăn thách thức xua đuổi những điều không may mắn với quan niệm của người Pà Thẻn tổ chức nhảy lửa để tạ ơn Thần linh đã phù hộ cho một năm mùa màng tốt tươi cuộc sống ấm no hạnh phúc đống lửa được đốt lên cũng sẽ giúp xuađi tà Ma Quỷ Dữ Và cái lạnh lẽo của mùa đông Lễ hội nhảy lửa góp phần giáo dục truyền thống tinh thần đoàn kết cộng đồng bền chặt cho các thế hệ người Pà Thẻn nhằm bảo tồn và phát huy giá trị nhân văn truyền thống dân tộc và gắn kết với phát triển du lịch tại địa phương được sự quan tâm của các cấp ủy chính quyền địa phương nên Lễ hội nhảy lửa được duy trì và bảo tồn là nét đẹp truyền thống thiêng liêng và được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia năm 2012

0 Votes


Tác phẩm: "Vẽ cờ"
ID: 605874
Tác giả: Nguyễn Trâm Anh
Lời giới thiệu: “Là người Việt tạo ra đất nước Việt Nam, hay đất nước Việt Nam tạo ra những người Việt?” Hà Nội, một tối đầu tháng chín. Tôi dắt em đi bộ về nhà, sau khi hai chị em tôi vui chơi hết mấy vòng Hồ Tây nhộn nhịp. Chả là, lâu lâu chúng tôi mới có thời gian nghỉ học, mà thằng em tôi thì lại chỉ đam mê nào là tô tượng, tô màu vẽ, tô tranh cát, nên tôi cũng đành chiều nó đến tận khi đèn đường sáng mới chịu về nhà. Hôm nay là ngày quốc khánh, vì thế mà Hà Nội của tôi cũng có phần đông đúc hơn, rực rỡ dưới sắc cờ đỏ dọc các phố. - “chị ơi! em muốn mua tranh màu đằng kia.” Bỗng thằng em tôi kéo cánh tay khiến tôi khẽ giật mình. Thằng bé chỉ vào một bà cụ ngồi bên đường, trên đùi bà đặt một loạt các tranh giấy in trắng cùng các bút màu vẽ đặt bên cạnh. Em dùng hết sức kéo mạnh tôi tiến tới chỗ bà cụ, nhìn qua tôi mới để ý rằng những tranh vẽ bà cầm đều toàn hình lá cờ Việt Nam - có cái đã tô hết, có cái còn đang tô giở và mới tinh. - “Không được đâu! Em đã mua rất nhiều tranh trong hôm nay rồi. Bây giờ cũng muộn rồi, nếu không về nhanh mẹ sẽ mắng đấy!” - tôi quay sang nói to với thằng bé, cùng lúc kéo tay nó đi thẳng về phía nhà. Có lẽ ngay thời điểm đó, tôi đã không nghĩ rằng cuộc trò chuyện của hai chị em tôi đã bị bà cụ nghe thấy. Bà ngay lập tức gọi với lại chúng tôi: - “Cái này không mất phí đâu cháu ơi! Miễn phí đấy, miễn phí! Cháu cầm về nhà rồi tô sau cũng được, không mất nhiều thời gian đâu!” Bà nói với chúng tôi bằng chất giọng cao mà thân thiện, chẳng có chút ép buộc nào rằng chúng tôi phải đến xem những tờ tranh vẽ đó. Nghe thấy vậy, em tôi lại càng được đà kéo tôi lại gần bà cụ: - "Đấy chị, không mất nhiều thời gian đâu. Đi mà!" Tôi cũng chẳng còn cách nào để nói không với thằng bé, và cả ánh nhìn đầy nhân hậu của bà cụ. Tôi tiến tới lại gần, cúi người xuống để nhìn kĩ những bức tranh hơn. - "Bà ơi! Bà bán tranh hình lá cờ để mừng ngày quốc khánh hả bà?" - tôi hỏi. Bà cười lớn, đáp lại tôi: - "Không phải đâu cháu, bà không bán tranh! Bà tặng thôi, tặng lại đất nước. Mà không phải chỉ trong mỗi ngày quốc khánh, ngày nào bà cũng mang vài tranh ra gửi mấy em nhỏ giữ hộ. Vui lắm!" Tôi chưa hiểu lắm những gì bà vừa nói. - "Bà tặng lại đất nước ạ? Có nghĩa là tranh hình đất nước hả bà? Nhưng chẳng phải tranh nào cũng giống nhau hay sao, tất cả đều chỉ dùng màu đỏ và vàng cho ngôi sao và lá cờ. Cháu nghĩ nếu trẻ con dùng màu giống nhau mãi sẽ nhanh chán, bà ạ." - tôi đáp lại, chỉ muốn nói ra những thắc mắc của mình. Bà nhìn tôi. Trong ánh mắt bà, phải chăng đã lường trước được câu hỏi của tôi từ rất lâi rồi. Bà chẳng nói gì một lúc, chỉ đưa mắt nhìn qua những lá cờ đã hoàn thiện trong lòng mình, bà nói: - "Dùng mãi một màu giống nhau, đúng là sẽ nhanh chán. Nhưng nếu cách vẽ mỗi lần khác nhau, bà nghĩ có sự khác biệt. Chỉ là, mỗi đứa trẻ đều sẽ bắt đầu từ một cờ trắng, chúng chẳng biết màu vàng chỗ nào, màu đỏ từ đâu. Nhưng nếu người đưa giấy trắng cho chúng chỉ cho chúng, rằng màu đỏ từ đây này, và màu vàng ở đấy đấy, chúng sẽ biết rằng lá cờ có màu vàng và đỏ, và cuối cùng sẽ làm mọi cách khác nhau để hoàn thiện lá cờ màu vàng và đỏ. Chúng vẽ theo cách của mình, nhưng là cùng nhau vẽ lại đất nước!" Tôi sững người, chỉ là những điều bà vừa đã vượt ra khỏi những gì tôi có thể nghĩ đến. - “Cháu nhìn kìa. Có thật nhiều lá cờ được treo lên đằng kia, nhưng sẽ tốt hơn nếu cháu tô được lá cờ của riêng mình. Lá cờ mà tự cháu vẽ lấy, không phải để treo lên cho người ta thấy, mà là để cháu giữ cho riêng mình, để tự tìm ra và định nghĩa nó. Đối với chính cháu, như thế nào, là Việt Nam?” ... Và đó là những lời cuối cùng tôi còn nhớ, kể từ ngày quốc khánh tôi gặp bà cụ. Những lời mà bà nói với tôi và những lá cờ đang tô giở của bà, có lẽ còn nhiều hơn cả một món quà tôi có thể nhận từ một người xa lạ. Những đứa trẻ như tôi, như bạn, lớn lên và tô màu lên những lá cờ trắng. Cái gọi là văn hoá “Vẽ cờ”, thật ra là cách một người có quốc tịch Việt Nam lớn lên và trở thành một người Việt Nam. Hình dạng một lá cờ được tạo ra để định nghĩa một đất nước, nhưng đất nước đó được định nghĩa như thế nào với bạn mới thật sự quan trọng. "Vẽ cờ", chính là vẽ tiếp một đất nước - đất nước của chung, từ bàn tay của bạn. Vậy thì cuối cùng, "là người Việt tạo ra đất nước Việt Nam, hay đất nước Việt Nam sẽ tạo ra những người Việt?" Dưới dòng chảy của những cái “ngày mai”, tôi thấy một đất nước Việt Nam sẽ tiếp tục tạo ra những người Việt Nam, và những người Việt ấy sẽ cùng nhau gìn giữ quốc gia Việt Nam, lá cờ Việt Nam.

0 Votes


Tác phẩm: Làm đẹp cho ngôi trường của mình
ID: 33612
Tác giả: Nguyễn An Bảo
Lời giới thiệu: Sân trường THCS Đống Đa, Hà Nội từ lâu đã được biết đến với không gian xanh mát, rợp bóng cây xanh. Tuy nhiên, thời gian gần đây, một số bồn cây trong sân trường có dấu hiệu xuống cấp, cần được cải tạo và chăm sóc. Nhận thấy điều này, một nhóm giáo viên trong trường đã cùng nhau phát động phong trào "Làm đẹp bồn cây trong sân trường". Phong trào được khởi xướng bởi nhà giáo Đào Thị Hồng Hạnh- Hiệu trưởng nhà trường. Cô Hạnh chia sẻ: "Cô quan sát thấy trong sân trường có nhiều bồn cây nhưng nhìn không được thẩm mỹ. Cô nghĩ rằng, nếu không cải thiện, sẽ ảnh hưởng đến cảnh quan chung của trường học. Do đó, cô đã bàn bạc với thầy Nguyễn Quang Tuấn- giáo viên Tổng phụ trách cùng nhau phát động phong trào này". Ngay sau khi phát động, phong trào đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của đông đảo giáo viên và học sinh trong trường. Các thầy cô giáo cùng nhau dọn dẹp cỏ rác, vun xới đất, trồng thêm cây mới và trang trí các bồn cây bằng những vật liệu đơn giản, dễ kiếm. Học sinh cũng rất hào hứng tham gia vào hoạt động này. Các em được chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm phụ trách một bồn cây. Các em cùng nhau lựa chọn những loại cây phù hợp, trồng cây và tưới nước cho cây. Sau một thời gian ngắn, nhờ sự chung tay góp sức của các thầy cô giáo và học sinh, những bồn cây trong sân trường đã có sự thay đổi rõ rệt. Các bồn cây được tô điểm thêm nhiều màu sắc rực rỡ bởi những bông hoa rực rỡ. Không gian sân trường trở nên xanh mát và đẹp hơn. Phong trào "Làm đẹp bồn cây trong sân trường" không chỉ góp phần cải thiện cảnh quan môi trường học tập mà còn giúp giáo dục học sinh ý thức bảo vệ môi trường, yêu thiên nhiên. Đồng thời, đây cũng là dịp để các thầy cô giáo và học sinh gắn kết, cùng nhau tạo nên một môi trường học tập thân thiện và gần gũi.

1 Vote


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 Tiếp