Cuộc thi ảnh – Happy Vietnam 2024!

Lọc theo
Sắp xếp theo

Tác phẩm: Năng lượng điện gió và rừng phòng hộ Bạc Liêu
ID: 597704
Tác giả: Nguyễn Trang Kim Cương
Lời giới thiệu: Điện gió ở Việt Nam thuộc nhóm công nghiệp năng lượng mới nổi, được nhập cuộc theo sự phát triển nguồn năng lượng tái tạo chung của thế giới, sự nhập khẩu khoa học kỹ thuật, đồng thời đáp ứng nhu cầu phát triển nguồn năng lượng khi các nguồn thủy điện lớn đã khai thác hết, các thủy điện nhỏ không đảm bảo lợi ích mang lại so với thiệt hại môi trường mà nó gây ra. Mặt khác Việt Nam có tiềm năng lớn về năng lượng mặt trời và gió, do ở gần xích đạo và tồn tại những vùng khô nắng nhiều và gió có hướng tương đối ổn định như các tỉnh nam Trung Bộ. Vì thế điện gió cùng với điện mặt trời đang được Nhà nước Việt Nam khuyến khích phát triển, thể hiện ở Quyết định 2068/QĐ-TTg ngày 25/11/2015 của Thủ tướng Chính phủ phê duyệt Chiến lược phát triển năng lượng tái tạo của Việt Nam đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2050, đảm bảo phát triển nguồn điện khi dừng các dự án điện hạt nhân và giảm bớt các nhiệt điện đốt hóa thạch. Rừng phòng hộ là rừng được sử dụng chủ yếu để bảo vệ nguồn nước, bảo vệ đất, chống xói mòn, sạt lở, lũ quét, lũ ống, chống sa mạc hoá, hạn chế thiên tai, điều hoà khí hậu, góp phần bảo vệ môi trường, quốc phòng, an ninh, kết hợp du lịch sinh thái, nghỉ dưỡng. Rừng phòng hộ còn là nguồn cung cấp môi trường sống tự nhiên cho nhiều loài thực vật và động vật duy trì chu trình sinh thái, đảm bảo sự cân bằng trong hệ sinh thái và bảo vệ các loài quý hiếm và nguy cấp. Bên cạnh đó rừng phòng hộ giữ chặt đất đai bằng cách cản trở xói mòn và phong hoá đất. Cây cối và rừng bao phủ giúp giữ đất đai ổn định, hạn chế hiện tượng sạt lở và đồng thời cung cấp dinh dưỡng cho đất. Rừng phòng hộ không chỉ bảo vệ môi trường tự nhiên mà còn cung cấp nguồn lâm sản quan trọng.

0 Votes


Tác phẩm: A Moment In Time
ID: 602558
Tác giả: Patrick Poh
Lời giới thiệu: As the first light of dawn broke over Hanoi, I felt a bittersweet pang in my chest. It was my last day in this bustling city, and I wanted to savor every final moment before the world stirred awake. The streets were still quiet, only the soft hum of early morning traffic and the distant chatter of shopkeepers opening their doors whispered through the air. I wandered aimlessly through the narrow alleys of the Old Quarter towards the iconic Long Bien Bridge, my feet leading me on a path as familiar as it was foreign. I passed by the local markets, the scent of fresh herbs and sizzling street food mingling in the cool breeze. As I made my way back towards my hotel, something caught my eye—the first rays of the sun pierced through the buildings, casting a golden glow on the streets. There was something magical about the way the light danced between the old façades, highlighting the intricate details of the buildings, the air conditioners clinging to the walls like urban ivy. I paused, captivated by the play of shadows and light. I stood there for a while, knowing this was the perfect moment to capture, but I also felt the need to let the moment breathe, to let life unfold naturally. Then, as if orchestrated by some unseen hand, a young couple walked into the frame. The girl wore a traditional áo dài, her long tunic billowing slightly as she moved gracefully. The man, in a darker attire, held a bouquet of flowers, their stride perfectly in sync. They were a beautiful contrast—traditional and contemporary, past and present—just like the city itself. Their steps were measured, unhurried, as if they, too, were savoring the quiet serenity of the morning. The sun’s golden rays enveloped them, making it seem as if they were walking through a dream, suspended between the old world and the new. I lifted my phone and clicked. The image felt timeless, a reflection of everything Hanoi had shown me—the vibrancy, the history, the balance between tradition and progress. For a moment, I felt as though I was not just an observer but part of the scene itself, part of this fleeting, beautiful moment in a city that never stopped moving, but somehow always found a way to pause and appreciate the magic of the morning light. As they disappeared into the distance, I knew that this image, this memory, would forever remind me of my time here—my connection to a city that had become, in just a short time, a piece of my heart.

0 Votes


Trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 Tiếp